Chương trước
Chương sau
“Mối thù của ba mẹ nó cũng nên trả rồi.” Viên Giai Di nói rồi đẩy xe lăn rời khỏi nơi đó.
***
Thấm Tâm Viên, thành phố A.
Sở Ninh Dực đứng trước tấm bảng vẽ trong phòng làm việc, lần này trên đó cuối cùng cũng viết được một chữ: Viên.
“Ba, ba gọi con ạ?” Sở Lạc Ninh đẩy cửa ra, anh bước tới ngồi lên tay vịn ghế sofa, nhìn lên chữ cái mà Sở Ninh Dực viết trên tấm bảng.
“Con còn có ấn tượng gì về chú Hai không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
“Chú Hai?” Sở Lạc Ninh nghe thấy người này mà nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Không có ấn tượng gì, nhưng con biết một chút chuyện của chú Hai, sao vậy ba?”
Sở Ninh Dực bước tới bàn làm việc, đưa cho anh một tấm ảnh. Sở Lạc Ninh đón lấy, nhìn qua rồi nghĩ ngợi một lúc, “Không có ấn tượng gì cả.”
“Hồi con còn nhỏ, mỗi lần chú Hai đến nhà, con toàn gây rắc rối cho chú Hai, lúc đó con cũng vừa mới chập chững biết đi.” Sở Ninh Dực dựa vào bàn nhìn con trai mình.
Sở Lạc Ninh: “...”
Chuyện này quá bình thường luôn. Chuyện từ hồi anh mới chập chững biết đi làm sao anh nhớ được, anh có phải thiên tài đâu.
“Ý của ba là, chuyện lần này có liên quan tới chú Hai?” Sở Lạc Ninh đặt tấm ảnh lên bàn, nhìn chữ cái trên tấm bảng, ngây người hồi lâu rồi mới hỏi, “Viên, Viên Giai Di? Con nhớ lúc đó chú Ba cũng từng nói, chú Hai luôn giúp đỡ Viên Giai Di. Ý của ba là chuyện này thực ra do Viên Giai Di ở phía sau lưng gây rối?”
“Bạch Hoành kia, năm nay hai mươi lăm rồi.”
Mà Sở Lạc Ninh năm nay mới hai mươi mốt, sự tồn tại của Bạch Hoành vừa vặn rơi vào năm thứ hai Viên Giai Di ra nước ngoài. Lúc đó, nếu như anh không nhớ nhầm, Bạch Dạ Hàn cũng ở đó.
Sở Lạc Ninh khựng lại, thời gian đó, nếu suy xét cẩn thận sẽ thấy vô cùng đáng sợ.
“Giờ con tới Rome ngay đi, ba sợ cô ta đang đợi Bánh Bao Đậu rơi vào bẫy. Cuộc đời này Viên Giai Di hận ba và mẹ con nhất, lần này, chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.”
Sở Lạc Ninh gật đầu, đứng dậy, chỉ có điều vừa đi được hai bước đã ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, “Ba, con cảm thấy chuyện này ba nhất định phải tự đi một chuyến, có một số chuyện có lẽ ba vẫn muốn biết.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con trai mình, nhìn anh mỉm cười rồi bước tới, sau đó hướng mắt nhìn về chữ Viên bên trên tấm bảng.
“Viên Giai Di, đúng là ba đã quá xem nhẹ cô ta rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ nhấc tay lên, xóa chữ cái đó đi.
Khi Thủy An Lạc cầm cốc nước đi vào lập tức nghe được câu nói đó. Cô bước tới, đặt cốc nước vào tay anh, “Năm đó anh đạp gãy hai chân cô ta giữa trời tuyết, cô ta căm hận tới mức nào chắc anh cũng biết. Nếu đã như vậy, lần này tại sao còn để Bánh Bao Đậu đi?”
“Con gái cưng của em, em có ngăn được nó không?” Sở Ninh Dực điềm đạm đáp lời, sau đó nhấp một hớp trà mới nói tiếp, “Bánh Bao Đậu không tới đó với danh nghĩa phá bỏ sự mê tín của nhà họ Long, làm sao Viên Giai Di chịu lộ diện? Từ trước tới giờ anh đều không thích bị người ta dắt mũi lôi đi.”
Thủy An Lạc thở dài. Cô biết ngay kết quả sẽ như vậy mà.
“Rốt cuộc cô ta phải thù hận tới mức nào mới có thể ẩn mình suốt bao năm chờ tới bây giờ mới trả thù chứ.” Thủy An Lạc nói rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực uống nước và đi tới bên bàn làm việc, “Nói đến cùng, cô ta vẫn không từ bỏ được anh.”
Thủy An Lạc nói với vẻ oán trách, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô rồi mới nói, “Cơm có thể ăn linh tinh, lời không thể nói tùy tiện được, nếu không anh sẽ kiện em tội phỉ báng đấy.”
Thủy An Lạc bước tới, Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, “Có thể lên kế hoạch đi du lịch rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.