AI PHÁT ĐIÊN [2]
Sư Niệm nhìn về góc cầu thang phát ra tiếng nói.
Từng bước từng bước, cùng với tiếng bước chân mạnh mẽ là bóng dáng cao lớn đang dần xuất hiện.
“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm khẽ gọi tên anh, sau đó đẩy Lữ đoàn phó đang chắn ở đầu cầu thang ra, chạy về phía đó. Cô gần như nhảy ba bậc liền lúc. Khi Sở Húc Ninh đi tới chiếu nghỉ nối giữa tầng hai và tầng ba thì Sư Niệm đã chạy xuống ôm chặt lấy anh.
Bước chân của Sở Húc Ninh loạng choạng. Anh đụng phải bức tường phía sau, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy cơ thể lao tới như một viên đạn của cô.
“Họ gọi anh tới làm gì? Có nói gì không, có phải vì thân phận của em không?” Sư Niệm vội vàng nói, dường như chỉ một lát đã muốn anh trả lời hết toàn bộ câu hỏi của cô.
Sở Húc Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Sư Niệm, ngẩng đầu nhìn đám người đứng trên tầng. Nhất là khi thấy Dương Giai, anh tỏ ra rất khó chịu, hóa ra ba vợ anh đã nhắc nhở anh trước điều này.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh nhún nhường vì thân phận của Sư Hạ Dương. Trong quân doanh chắc chắn sẽ có người nói điều không hay với Sư Niệm. Dương Giai chính là người đầu tiên, cho nên Sư Hạ Dương dùng cách gọi anh đi để khiến Sư Niệm thêm lo lắng, sau đó phản pháo khi Dương Giai tới gây sự. Bởi vì lúc này nỗi sợ đã chiếm lấy tâm trí cô, cô không thể vì anh mà giữ thể diện cho đám người này nữa.
Chiều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891606/chuong-3274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.