AI PHÁT ĐIÊN [1]
Sư Niệm thấy sắc mặt Dương Giai bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô lại nói thêm, “Dương Giai, quân doanh không phải nhà cổ. Quấn doanh có quy định của quân doanh. Cho dù khả năng của cô có tốt đến đầu, nếu không hiểu quy tắc, cô vẫn không thể sống tiếp ở đây được.”
Tần Thiểu Bạch vỗ tay, “Chậc chậc chậc, cô bé ơi, em thực sự không nghĩ tới việc đi lính hả?”
Sư Niệm ngẩng đầu, ném cho anh ta ánh mắt “tâm trạng tôi rất tệ, đừng có chọc điên tôi.”
Dương Giai nhìn Sư Niệm, lúc này cơ thể cô ta cũng đang run lên.
“Dương Giai, khi cô xúi giục người khác bôi nhọ tôi, cô không nghĩ tới bộ quân phục cổ đang mặc sao? Khi cô làm tất cả những việc này, sao cô không nghĩ tới việc trách nhiệm của cô là đảm bảo an toàn cho nhân dân chứ không phải gây chuyện thị phi.”
“Sư Niệm, cô bớt nói xằng nói xiên đi, tôi làm gì chứ?” Dương Giai run rẩy quát ầm lên.
“Cô làm gì còn cần tôi phải liệt kê từng việc ra nữa hả? Nếu như không vì năng lực quân sự của cô đủ mạnh, cô nghĩ cô vẫn còn đứng được ở đây chắc?” Sư Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, “Ban đầu có phải cô cảm thấy tôi dễ bắt nạt, tôi không phản ứng lại có phải có thực sự cho rằng mình có thể lên trời luôn không?”
Sư Niệm ở trong quân doanh luôn giữ thể diện cho Sở Húc Ninh, luôn đối đãi với người khác bằng vẻ dịu dàng, nhưng chuyện Sở Húc Ninh bị đưa đi đã kích thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891605/chuong-3273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.