“Tôi thích anh ấy, cố gắng thay đổi bản thân để anh ấy không thể nhìn tôi bằng vẻ lơ đễnh nữa, chứ không phải để trở thành phiền phức của anh ấy, luôn xuất hiện bên cạnh anh ấy. Bị một người mình không thích quấn riết lấy, cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh ấy chưa?”
Sự Niệm nói từng chữ, chữ nào cũng như đâm thẳng vào tim.
Đầu móng tay của Dương Giai gần như cắm hẳn vào lòng bàn tay, đau đớn lan tràn.
“Thích thì ai mà chẳng làm được? Nhưng nếu có thực lòng thích anh ấy, điều mà cô phải nghĩ tới không phải là
muốn anh ấy luôn nhìn thấy cô, mà là muốn anh ấy vui vẻ. Nhưng rõ ràng cô không hiểu, cô chỉ quan tâm tới cảm giác của cô. Cô chỉ cảm thấy, tôi thích anh ấy, tôi muốn nhìn thấy anh ấy là đủ rồi. Nhưng cô không nghĩ tới việc anh ấy có muốn thấy có hay không.”
Tần Thiếu Bạch bỗng chốc huýt sáo một tiếng, rất hợp hoàn cảnh, khiến Sư Niệm không khỏi phải quay ra lườm anh ta một cái.
Hai tay Dương Giai từ từ thả ra, “Vậy không phải cô đã dùng thủ đoạn đấy hay sao, nếu không làm sao tự dưng anh ấy lại kết hôn với cô khi mà mười bảy năm trời không thích có được chứ?”
Cô ta luôn cảm thấy Sư Niệm đã dùng thủ đoạn gì đó, luôn cho rằng Sư Niệm cướp mất món đồ thuộc về cô ta.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng, trên đời này vốn dĩ không có thứ gì ngay từ đầu đã thuộc về cô ta, mà Sở Húc Ninh trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891604/chuong-3272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.