Sư Hạ Dương phất tay bảo Sở Húc Ninh rời đi, “Nhớ lấy những điều cậu đã hứa với tôi.”
Sở Húc Ninh gật đầu, sau đó xoay người xuống núi. Đi được nửa đường, anh vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng thẳng tắp trong cơn gió lạnh.
Anh nghĩ, bây giờ anh đã hiểu tại sao bạo nhiều năm qua Triệu Uyển Uyển luôn đứng bên cạnh mà Sư Hạ Dương không thể nhìn thấy.
Bởi vì, trái tim của Sư Hạ Dương sớm đã chết theo người chôn dưới nấm mồ kia rồi.
Một người đàn ông phải trốn tránh cả con gái mình, làm sao có thể tiếp nhận một người phụ nữ có quan hệ với Triệu Dương Dương chứ?
Dưới ánh chiều, bóng anh kéo dài trên nền đất. Sở Húc Ninh ra khỏi nghĩa trang, giữa đường bắt một chiếc xe đường dài về thành phố B. Bây giờ anh phải nhanh chóng quay lại. Anh đi quá đột ngột, không biết cô ngốc kia sẽ sợ đến mức nào.
Tại quân doanh thành phố B.
Sư Niệm vừa về đến nhà, cửa còn chưa đóng, cô đã thấy Dương Giai đang vội vã xông tới.
Sư Niệm hơi đau đầu, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này.
“Sư Niệm, chuyện lần này rốt cuộc có liên quan tới cô không?” Dương Giai hỏi thẳng.
Sự Niệm dựa người vào cửa, nhìn Dương Giai rồi nhìn vài vị lãnh đạo theo sau cô ta, “Cô muốn tôi nói thế nào đây? Bản thân cô không có bản lĩnh, cổ đổ lỗi lên một cô gái à? Cô khinh thường tối hay khinh thường ba tôi thế?”
“Vậy tại sao việc tập kích lại thất bại?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891603/chuong-3271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.