Sở Lạc Nhất vốn định nói gì đó, nhưng nghe thấy câu này, rõ ràng đã bỏ ý định. Sư Niệm đáng thương như vậy, không phản bác lại chị ấy nữa vậy.
Sở Lạc Nhất quay người nhìn người đang nằm bên cạnh mình, “Sao chị lại thiếu tự tin quá vậy?” Sở Lạc Nhất bất đắc dĩ lắm chứ, “Em thấy anh Húc Ninh thể hiện rất rõ ràng rồi mà.”
Hai tay Sư Niệm túm chặt lấy chăn, chỉ lộ mỗi đầu ra ngoài, “Không phải anh ấy đối xử với mọi người xung quanh đều tốt như vậy sao? Anh ấy đối xử với em cũng rất tốt mà.”
“Ít nhất thì em cũng không dám nửa đêm nửa hôm xông vào lều chỉ huy để ra lệnh cho anh ấy thay thuốc.” Sở Lạc Nhất nói, cô kể hai tay dưới đầu, “Chị Niệm Niệm, khí thế của chị khi đối mặt với người khác đi đâu hết rồi? Sao ở bên cạnh anh ấy chị cứ như con cừu vậy?”
Sư Niệm nhìn bầu trời đêm đen như mực, nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ khàng của các chiến sĩ bên ngoài kia.
“Chị cũng không biết nữa.” Sư Niệm nhỏ tiếng đáp lại.
Sở Lạc Nhất còn muốn nói thêm gì đó với cô, nhưng lại dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sư Niệm nói mãi nói mãi rồi cũng ngủ theo, chủ đề sau cùng của họ là gì, chắc họ cũng quên rồi.
Còn về đáp án của Sư Niệm, tận đến khi cô cũng ngủ mất, cô chưa nghĩ thông được.
Trời tang tảng sáng, sau khi máy bay trực thăng cất cánh khỏi thành phố A, trận chiến ở bên này cũng khai hỏa, nghe nói Tần Thiếu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891565/chuong-3233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.