Sở Húc Ninh khựng lại, anh đặt bút xuống rồi đi ra cửa, “Sao em lại tới đây?”
Sư Niệm cúi đầu nhìn bằng quẩn trên tay anh, gằn giọng, “Thay thuốc!”
Sở Húc Ninh nhíu mày, “Không nghiêm trọng đến...”
“Em bảo thay thuốc!” Sư Niệm ngẩng đầu, nhìn Sở Húc Ninh bằng ánh mắt quật cường.
“À ờm, Lữ đoàn trưởng, anh cứ thay thuốc đi đã, thân thể anh là của chị dâu đó. Chúng tôi đi sắp xếp chút đã, lát nữa sẽ quay lại.” Một vị Trung úy cười cười nói, dẫn mấy người kia cùng đi ra ngoài.
Trong lều nhanh chóng yên tĩnh lại, Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm bằng vẻ bất đắc dĩ, “Bây giờ càng ngày em càng nóng tính.”
Sư Niệm không nói gì, kéo anh vào trong, sau đó ấn anh ngồi xuống, gỡ băng gạc trên tay anh, cũng may hôm nay vết thương không còn chảy máu nữa.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang cẩn thận làm sạch vết thương và bôi thuốc cho mình. Nếu như cố không đến, chắc anh sẽ để kệ đến khi kết thúc diễn tập quân sự, tới lúc đó có lẽ cánh tay của anh sẽ phải bỏ đi mất vì anh thực sự cũng không nhớ nổi việc bôi thuốc.
“Hôm nay anh nghe tư lệnh nói, sau khi kết thúc diễn tập quân sự, Dương Giai sẽ được điều đi nơi khác.” Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm mà nói vậy.
Sư Niệm khựng lại, “...”
Chuyện này cô đã biết từ lâu rồi, cho nên cũng không thấy gì là kỳ lạ cả.
“Em không vui à? Anh cứ tưởng em sẽ thấy vui chứ.” Anh vốn không phải người thích buôn chuyện, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891564/chuong-3232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.