“Ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười lớn, đưa Sư Niệm sang lều của mình xem những bức tranh mà cô đã
vẽ xong. Cô tự cảm thấy rất hài lòng, cần tìm một người công bằng nói chút cảm nhận.
Sư Niệm nhìn vài trang, thành thật nói: “Chị có cảm giác lúc em về "người kia của mình trong mắt chắc gắn sao lấp lánh luôn đấy nhỉ.”
“Ha ha, rõ ràng đến thế cơ à?” Sở Lạc Nhất cũng chẳng giấu giếm gì, sau đó lại cầm lấy tập tranh, “Thật ra có rất nhiều thứ không thể vẽ được, nhưng chỗ này em vẽ chị đã thấy chưa?”
Sư Niệm nhìn vào chỗ Sở Lạc Nhất chỉ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lính giá xuất ngũ à?”
Sở Lạc Nhất gật đầu, “Hôm đó em gặp được vài người, thật sự thấy khó chịu trong lòng lắm, điểm này em cũng nghĩ nên để nhiều người biết đến nó. Họ giải ngũ không phải vì khả năng của họ có hạn, mà vì trên chiến trường kẻ địch còn mạnh hơn. Họ thật sự đã dốc hết tâm sức để làm việc rồi”
Sư Niệm cái nhìn bức tranh, “Quân nhân thời nay phân cấp rất nghiêm trọng, có những người thật sự căn bản không xứng với hai chữ quân nhân.”
“Ví dụ như Dương Giai hả?” Sở Lạc Nhất bật cười, “Loại lính gây trở ngại tới tình đoàn kết nội bộ này không phải không có, hơn nữa ở đâu cũng có hết. Giống như hồi xưa ba chị từng nói ấy, vì quân đội được bảo mật kín kẽ nên người bên ngoài chỉ thấy được mặt tốt của nó, thật ra nó cũng chẳng khác gì những nơi khác, nơi khác có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891549/chuong-3217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.