Lúc này Cố Tử Thành đang đứng ngoài cửa, cả người dính đầy bụi bặm.
Sư Niệm cười tít mắt đứng dậy, dành thời gian cho hai người.
Sở Lạc Nhất đưa tay lên sờ mũi, có cảm giác như bản thân bị chém một dao vậy.
Sau khi Sư Niệm ra ngoài, Cố Tử Thành mới đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.
Cô nói vậy là có ý gì, sao nghe kiểu gì cũng vui tai vậy chứ.
Cố Tử Thành vốn bị Sở Lạc Ninh chặn đánh đến phát phiền rồi nhưng vẫn không thể vượt qua được. Giờ quay lại lại nghe thấy Sở Lạc Nhất nói một câu như thế, anh bỗng chốc không còn cảm thấy tức giận gì nữa hết.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Cố Tử Thành đang tiến lại gần.
Cố Tử Thành đi tới tì hai tay xuống giường, cũng trán vào trán cô, nói: “Muốn được gả cho anh đến thế rồi cơ à?”
Sở Lạc Nhất vẫn chớp mắt, “Chắc là anh bị anh trai em đuổi ngược về chứ gì.” Nói xong có chui ra khỏi người anh, “Anh mà không qua được của của anh trai em, muốn em cưới anh thì chắc cứ ở đó mà chờ đi.”
Nhắc đến chuyện này, Cố Tử Thành lại thấy đau đầu. Ông anh rể của anh tuổi còn trẻ nhưng lại lắm mưu nhiều kế, khiến anh khó lòng phòng bị được.
“Anh chỉ thấy lạ ở chỗ trai anh em không thấy sợ gì à?” Cố Tử Thành cất tiếng hỏi.
“Anh tới đây để nghe ngóng tình hình đấy hả?” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, “Có điều nói cho anh biết cũng chẳng sao, dù sao thì anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891550/chuong-3218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.