Sư Niệm lặng lẽ di chuyển ánh mắt mê muội của mình sang chỗ khác, sau đó hô hấp của cô mới bình thường lại được, “Ai mà biết được, kiện thì kiện thôi.”
Sở Húc Ninh mặc quần áo tử tế vào rồi nhíu mày, “Vì anh?”
Sư Niệm nghĩ, ít nhiều cũng có yếu tố anh trong đó. Nhưng chính cô đưa anh tới khách sạn, nói cho cùng thì họa do cô gây ra, cô phải chịu.
“Liên quan gì tới anh, giới giải trí này là vậy mà, ai nổi tiếng thì kiểu gì cũng có người muốn nhảy ra đạp cho vài cái.” Sư Niệm nói rồi kéo Sở Húc Ninh đi tới bên bàn ăn, “Ăn thôi ăn thôi, em đói chết mất.”
Sở Húc Ninh mua cháo từ nhà ăn về, có thêm hai món rau trộn, bốn cái bánh bao chay.
Sư Niệm ngồi xuống ăn sáng. Sở Húc Ninh ngồi xuống đối diện cô, “Cứ buộc phải là nghề đó hả?” Sở Húc Ninh hỏi.
Sư Niệm hơi nghiêng đầu, “Ban đầu là vì muốn anh nhìn thấy em, nhưng sau này, có lẽ em cũng thực sự thích cái nghề này. Cũng may em có hậu thuẫn vững chắc, cho nên không sợ đâu.” Sư Niệm tươi cười trả lời anh.
Sở Húc Ninh nhìn ra ý cười vui vẻ trên khuôn mặt cô, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Sáng nay anh đi huấn luyện sớm, nhận được cuộc gọi của Thủ trưởng nói rằng không làm được công tác tư tưởng bên phía Sư Hạ Dương, bảo anh khuyên Sư Niệm tham gia quân đội. Cô ấy mới hai mươi, nếu cô ấy gia nhập có thể cho cô ấy đi học quản lý quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891437/chuong-3105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.