Đúng sáu giờ sáng, Sư Niệm thức giấc vì tiếng kèn lệnh, cô kéo chăn trùm lên đầu ngủ tiếp.
Sau khi tiếng kèn lệnh ngưng lại, đến lượt điện thoại của cô réo ầm ĩ. Sư Niệm gắt ầm lên, vung chăn ra, ngồi bật dậy, gãi gãi mái tóc rối loạn của mình, sau đó bĩu môi nhìn chiếc điện thoại trên bàn.
Sư Niệm phờ phạc nhấc điện thoại lên, sau khi nhận cuộc gọi, cô lại nằm vật xuống, “Tốt nhất chị có chuyện gì đó lớn lắm, nếu không em bóp chết chị, nói đi...”
“Vẫn đang ngủ hả? Mau dậy xem tin tức đi.”
“Tin tức chỉ có từng ấy thứ, trời có sập xuống cũng đừng gọi em, em buồn ngủ lắm.” Sư Niệm nói, đang định tắt điện thoại đi ngủ tiếp.
“Sở Húc Ninh.”
Sư Niệm nghe thấy cái tên này, lập tức tỉnh táo mà bật người dậy, “Chị có ý gì? Tin tức có liên quan gì tới anh ấy?”
“Chị nâng cao tinh thần cho em thôi, quả nhiên rất hữu hiệu.” Chị Tám nói một cách đương nhiên.
Sư Niệm: “...”
Chị Tám đã không còn là chị Tám của ngày xưa nữa rồi.
Sư Niệm tỉnh hẳn vì ba chữ Sở Húc Ninh kia. Cô đành phải xuống giường đi tìm máy tính, “Tin tức gì vậy?”
“Đoàn chương trình kia đòi kiện em tội hủy hợp đồng, còn đòi kiện em làm lỡ chương trình của anh ta.” Chị Tám nói.
Sư Niệm khựng lại, “Kiện trực tiếp? Không hòa giải riêng sao?”
“Nếu không em nghĩ tại sao chị lại phải tức đến mức này. Hôm nay chị đọc tin tức mới biết, đám người này đúng là quá ngang ngược mà.” Chị Tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891436/chuong-3104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.