Sở Lạc Nhất khẽ mắng một tiếng.
Kiều Vi Nhã ồ lên: “Trí tưởng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết nhỉ, mẹ em việc gì phải tranh với loại người như thế cơ chứ?”
Cố Tỉ Thành tiếp tục nói: “Năm nay lão Sở cũng sẽ lên chức Lữ đoàn trưởng. Lão không đi được, lại không có vị trí trống. Trước đó lão Sở lại bắt được tên tội phạm quốc tế Chó Vàng, coi như đã lập công lớn, cho nên nhất định sẽ thăng chức.”
“Ai da, thế là lão Hà đó không đi được, còn phải chôn chân ở cái chỗ không một bóng người đó hả?” Sở Lạc Nhất chép miệng nói, “Thảo nào lão lại nóng lòng muốn dạy dỗ chúng ta như vậy.”
“Có thể nói là thế, hiện giờ vị trí của Lữ đoàn trưởng Hà rất khó xử. Ông ta lại có vài chuyện không được trong sạch. Nếu như nhất định phải nhường lại vị trí thì có khả năng ông ta sẽ phải chuyển nghành.” Cố Tỉ Thành nói.
“Vậy lão có tức quá hóa giận mà giết em không?”
“Không đâu, nếu lão tức quá hóa giận thật thì người lão muốn giết cũng là cô ấy.” Cố Tỉ Thành nói, dùng cằm chỉ về phía Kiều Vi Nhã.
Sắc mặt của Sở Lạc Duy càng khó coi hơn.
Cố Tỉ Thành coi như không nhìn thấy.
Kiều Vi Nhã hơi chớp mắt. Theo lý thì là vậy, Khương Miêu Miêu vì ân oán với cô mà bị Sở Lạc Duy đưa vào tù. Còn lão Miêu cũng vừa hay cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện Khương Miêu Miêu và Chó Vàng hợp tác mà dính bẫy. Càng không khéo chính là, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891283/chuong-2951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.