Có điều Sở Lạc Duy thấy Sở Lạc Nhất lại chạy đến bên Cố Tỉ Thành, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước.
“Sở Lạc Nhất...” Con bé này mất hết cả tự trọng rồi à?
Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Sở Lạc Duy, sống chết không chịu đứng thẳng, cô nói: “Nào nào, chính thúc giới thiệu một lần nhé, bạn trai trên mạng mới lộ diện của em, Cố Tỉ Thành. Đây là anh Hai em, Sở Lạc Duy, thanh mai trúc mã của anh ấy, Kiều Vi Nhã.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Kiều Vi Nhã liền thấy sắc mặt Sở Lạc Duy cũng thay đổi một chút. Tốt lắm, không phải chỉ có mình mình không tiếp thu được.
“Sáu Chấm?” Sở Lạc Duy dừng một lúc, cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí của mình.
Cố Tỉ Thành rất muốn giải thích, đó là một dấu chấm lửng, nhưng anh lại cảm thấy xoắn xuýt vì một chuyện nhàm chán như vậy thực sự không có ý nghĩa gì, cho nên đành khẽ gật đầu: “Phải.”
“Làm lính rảnh rỗi như vậy à?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy vẫn khó chịu như trước.
Những lời này khiến Cố Tỉ Thành nghẹn họng.
Làm lính kỳ thực không phải một ngày một đêm hai mươi tư tiếng đều bận rộn, những lúc không có nhiệm vụ đặc biệt, bọn họ vẫn được cầm theo di động.
Cho nên, xin đừng coi một người lính thành dã nhân thời viễn cổ được không.
“Thỉnh thoảng cũng có thời gian. Thời gian rảnh rỗi của tôi mấy năm nay đều dành cho cô ấy.” Câu này của Cố Tỉ Thành không phải là tranh công mà là ăn ngay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891284/chuong-2952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.