Thật ra sau khi Sở Lạc Nhất bị ngã xuống anh ta đã muốn lao xuống theo ngay lập tức. Nhưng trong nháy mắt đó Sở Lạc Nhất đã cản lại, cô nói: Tôi không chết được, thế nhưng anh thì không như vậy được đâu. Nhìn xem, rõ ràng là một quân nhân tốt nhưng lại không có chí hướng. Anh không phải con nhà giàu thì anh trách cha anh, trách xã hội à? Thay vào đó anh để con anh làm con nhà giàu không phải sẽ tốt hơn sao?
Ngay lúc đó, chỉ một cô bé mưới mười tám tuổi khi đối mặt với nguy hiểm mà vẫn có thể an ủi hắn ta.
Còn hắn ta thì sao chứ, chỉ một mực trách xã hội này không công bằng.
Lẽ nào bọn họ có thể chọn để mình làm con nhà giàu sao? Nếu thật sự có thể chọn lựa thì sao hắn lại không bất chấp tất cả để chọn một người cha giàu có đi?
Đã nghèo rồi thì còn sinh con làm cái gì?
Đây chính là chuyện mà Sở Lạc Nhất muốn nói cho hắn hiểu. Làm một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi mà suy nghĩ còn chẳng bằng một cô gái mười tám tuổi.
Sĩ quan kia cúi chào rồi rời đi, trước khi lữ đoàn trưởng kịp nói cái gì thì Kiều Vi Nhã đã ngắt lời ông ta: “Ông tốt nhất là cầu nguyện cho Sở Lạc Nhất không có vấn đề gì đi. Nnếu không tôi cam đoan sớm muộn gì ông cũng sẽ đi tìm lão Miêu kia đấy.”
Kiều Vi Nhã nói rồi tóm Sở Lạc Duy đang trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể giết người ra ngoài. Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891282/chuong-2950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.