Lời của Cố Tỉ Thành hòa cùng tiếng mưa bên ngoài, giọng anh không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng.
Tí tích tí tách...
Tiếng vọng biến mất, chỉ còn tiếng mưa vẫn rơi.
Cơ thể đang dựa vào cửa của Sở Húc Ninh khẽ căng lên, xung quanh như có sự giận dữ tràn ra.
“Cũng phải, cậu Cả nhà họ Cố, con trai của Cố Tước Tỉ, thì cũng chẳng có gì là không xứng với con gái của nhà họ Sở cả.” Sở Húc Ninh nói như tự giễu, quay người bỏ đi.
“Lão Sở, cậu có biết bản thân cậu phạm phải một lỗi lầm lớn tới mức nào không? Tình yêu nó rẻ đến mức cậu có thể nắm bắt bất cứ lúc nào. Nhưng khi người bằng lòng cho cậu tình yêu quay đi rồi, cậu mới biết nó quý giá tới mức nào, bởi vì có khả năng cậu sẽ không bao giờ nắm bắt được nó nữa.” Cố Tỉ Thành nói rất nghiêm túc. Nhìn cánh cửa đã đóng lại, anh thở dài, quay người về văn phòng của mình.
Sở Lạc Nhất chạy về ký túc xá, chỉ có thể thay quần áo một lần nữa. Quần áo cô mang theo không nhiều, cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh, cô phơi quần áo ở đâu bây giờ?
Sở Lạc Nhất vừa thay đồ xong, ngoài hành lang đã vang lên giọng của một nữ sĩ quan bảo họ thay quần áo, sửa soạn cẩn thận, các chiến hữu ở bộ phận bếp sẽ mang canh gừng tới.
Canh gừng?
Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, quân đội này có tính người quá vậy.
Trong ký túc xá của khu người nhà quân nhân.
Sở Lạc Duy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891224/chuong-2892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.