Phía sau là cột nhà ướt đầy nước mưa.
Đằng trước là lồng ngực nóng rực.
Tình huống này hơi nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, trong khoảnh khắc bàn tay Cố Tỉ Thành chống lên cây cột phía sau, cô bỗng ngồi thụp xuống, chui ra khỏi vòng vây của cánh tay anh, hóa giải tư thế dồn cột của anh.
“Sĩ quan huấn luyện, em phải về đây, bái bai...” Sở Lạc Nhất nói xong, kêu ầm lên định nhấc chân chạy thoát thân, nhưng cô phát hiện ra Kiều Vi Nhã cầm ô đi mất rồi.
Cầm đi mất rồi!
Đi mất rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất bỗng trở nên dữ dằn, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại một lần nữa thì lại trở nên ngon ngọt hẳn, “À ừm, huấn luyện viên à, cho em mượn ô nhé?”
Cố Tỉ Thành dựa người vào chỗ mà cô vừa dựa ban nãy, hai tay khoanh trước ngực, hơi cụp mắt nhìn cô gái bên đó.
“Ô của sĩ quan đắt lắm, mượn một lát cũng phải mất tiền thuê đấy.” Cố Tỉ Thành cười nham hiểm, bộc lộ hoàn toàn bản chất của mình.
Sở Lạc Nhất: “...”
Má nó, cô đang bị trêu ghẹo đấy hả?
Nếu như mấy người kia nhà cô mà có bản lĩnh này chắc cũng không đến mức độc thân mãn kiếp tới tận bây giờ đâu nhỉ.
Sở Lạc Nhất sờ cằm, “Sĩ quan, anh có biết điều đầu tiên trong quy tắc của các sĩ quan trong lúc huấn luyện là gì không?”
“Không được phép có bất kỳ quan hệ bất thường nào với sinh viên.”
Sở Lạc Nhất trợn mắt, rõ ràng cô đang muốn nói: Anh biết hả?
“Nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891223/chuong-2891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.