Sở Lạc Duy hơi cụp mắt, không dễ tiếp xúc sao?
Nhưng Tiểu Bất Điểm thích anh ấy.
“Có phải tôi rất khó sống chung không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi với vẻ không chắc chắn.
Lần này Sở Vi khựng lại. Quả nhiên chỉ có Kiều Vi Nhã mới có thể khiến cậu Hai luôn kiêu ngạo nghi ngờ bản thân mình thế này.
“Cậu Hai không khó sống chung, ngược lại, tính cách của cậu Hai là dạng thích hay không thích sẽ bộc lộ rõ ràng, mới khiến người ta biết có nên lại gần hay không.” Tất nhiên, cái duy nhất bộc lộ không rõ ràng lại là tình yêu.
Sở Lạc Duy phất phất tay bảo Sở Vi đi nghỉ. Sở Vi vốn dĩ đã quay người đi rồi, nhưng lại quay đầu nhìn bóng lưng của Sở Lạc Duy một lần nữa, “Cậu Hai, tuy rằng tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi cảm thấy, có những câu nếu nói ra sẽ tốt hơn nhiều so với việc giữ lại để người ta phải suy đoán.”
“Nếu như thất bại thì sao, sẽ giống như Sở Húc Ninh và Sư Niệm, đến chết cũng không qua lại nữa sao?” Khi nói câu này, giọng của Sở Lạc Duy rất nhỏ, rất nhỏ.
Mà tiếng mưa bên ngoài thì quá lớn.
Sở Vi không nghe thấy.
Sở Vi thấy cậu không nói gì, cũng không nói gì nữa, quay người về phòng dành cho khách.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn màn mưa bên ngoài. Bởi vì cậu không nhìn ra được trái tim của Kiều Vi Nhã đối với cậu thế nào, cho nên cậu không dám mạo hiểm.
Sở Lạc Duy, cả đời này chỉ có duy nhất một nỗi sợ, nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891225/chuong-2893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.