Mặt trời đốt cháy nền đất vẫn treo trên bầu trời, trong thời khắc người khác chỉ còn kém cây xúc xích một chút xíu, xung quanh Kiều Vi Nhã lại lạnh toát.
Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào bình nước trong tay cô gái kia, dường như chỉ cần cậu ta dám nhận bình nước kia, cô sẽ...
Kiều Vi Nhã nghĩ, trong đầu đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua, nó chạy nhanh quá, cô không bắt kịp.
Nhận thì cứ nhận thôi, có liên quan gì đến cô đâu.
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.
Sau khi ánh mắt của Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Duy cũng thu lại ánh mắt của mình, nhìn cô gái bên cạnh mình, không nói câu gì, xoay người đi qua chỗ khác.
Cô gái kia bối rối đứng ở đó, khuôn mặt phơi nắng đến mức hơi đỏ lên có vẻ tủi thân.
Sở Vi chậc chậc thành tiếng, đúng là tổn thương trái tim con gái nhà người ta.
Sở Lạc Nhất ngồi trên mặt đất nhìn lên mặt trời, hoàn toàn không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ cô cảm thấy, thực ra các sĩ quan huấn luyện không cần dùng tới hoắc hương đâu, cầm một nắm thì là Ai Cập là được rồi, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng ăn thịt nướng được.
“Tại sao vẫn chưa mưa nhỉ? Sắp bị nướng chết rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng gào tướng lên.
“Oành...”
Tiếng sấm vang lên, sắc trời xung quanh nhanh chóng tối sầm lại.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô chỉ buột miệng thôi mà. Ông trời ơi, ông đừng coi là thật nhé, ông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891218/chuong-2886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.