Sở Lạc Nhất quay về phòng, thay bộ quần áo rồi cầm điện thoại đi tìm Kiều Vi Nhã.
Phòng ký túc xá của họ chỉ cách nhau vài phòng thôi.
Sở Lạc Nhất đi tới, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy giọng nói ở bên trong.
“Kiều Vi Nhã, cô và Sở Lạc Duy có quan hệ gì? Cả khóa huấn luyện cứ nhìn người ta, cô có thể giữ tí liêm sỉ không hả?”
Kiều Vi Nhã mới thay đồ xong. Cô vừa chải đầu vừa nhìn về phía nữ sinh tối qua gây hấn với mình.
Kiều Vi Nhã đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, vì dính mưa, cho nên lớp trang điểm trên mặt cô ta nhòe hết, đúng thật là... không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng có người vì đe dọa cô mà hình như không chú ý tới điều này.
Kiều Vi Nhã lấy giấy, cúi đầu, tháo kính ta, bắt đầu lau kính của mình, “Khương Miêu Miêu, cô bị hâm à, đội hình do huấn luyện viên xếp, tôi đứng ở chỗ đó, không nhìn về phía trước, chẳng lẽ tôi nhìn cô?” Kiều Vi Nhã nói xong, đeo cặp kính đã được lau sạch lên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Miêu Miêu đã tức giận tới mức mặt mũi xanh mét.
“Cũng không nhìn xem mình là dạng gì, chưa nhìn thấy sao? Hoa khôi khoa Kinh tế tặng nước, Sở Lạc Duy còn không thèm nhận, dạng như cô đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa.”
“Nói thì sao thì tôi vẫn là một con cóc được nhìn thấy thiên nga, cô là gì chứ? Còn không bằng nổi một con cóc nhỉ?” Kiều Vi Nhã cười mà như không, đẩy thẳng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891219/chuong-2887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.