Kiều Vi Nhã tức mình, “Đi thì đi, ai sợ ai?” Kiều Vi Nhã nói xong, vung thẳng tay vứt cái tạp dề, kiêu ngạo đi qua người cậu.
“Vi Nhã...” Sở Vi mở miệng gọi, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Người ta bị cậu chọc giận bỏ đi mất rồi, vui chưa?”
“Tự cô ấy nói không ăn, cậu cũng không muốn ăn nữa hả?” Sở Lạc Duy nói, quay người về phòng khách.
Sở Vi: “...”
Hai người cộng lại gần bốn mươi tuổi rồi, tại sao vẫn còn trẻ con như thế chứ.
Sở Vi dựa người vào cửa nhìn chàng trai tiếp tục làm việc kia, “Cậu Hai, nghe tôi nói một câu, thích một người, cậu không thể làm như thế, nếu không...”
“Nếu đã biết tôi thích cô ấy thì cậu bớt nói chuyện với cô ấy, tránh xa cô ấy ra đi.”
What?
Hai mắt Sở Vi to hẳn lên, cậu Hai, có phải cậu bị hâm không thế?
Nói với tôi câu này làm gì?
Cậu tự theo đuổi người ta đi, ngăn cản tôi làm gì, giữa chúng tôi chỉ có tình anh em đơn thuần thôi, được chưa hả?
Sở Vi từ bỏ việc khuyên can, cậu Hai như thế này, đúng là tên ngốc trong tình yêu, so với chú thì đúng là... bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Sở Vi xoay người vào bếp bưng thức ăn ra, bất giác cảm thấy, cậu Hai như vậy thật đáng đời!
Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi cửa, toàn thân bao trùm trong sự phẫn nộ.
Còn Cố Tỉ Thành đang nấu cơm trùng hợp nhìn thấy người đang giận đùng đùng ở bên dưới, “Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891216/chuong-2884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.