“Đừng hỏi nhiều nữa, trước nghĩ cách tìm chỗ an toàn đã.” Sở Lạc Ninh ngắt lời chiến hữu. Chuyện này không thể nói cho người ngoài, cho dù là chiến hữu của mình cũng không được.
Thượng úy gật đầu theo thiếu úy rời khỏi nơi này đi tìm chỗ khác tránh mưa.
Sở Lạc Ninh hôn lên trán An Hinh Duyệt, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, vươn tay cầm lấy cánh tay của Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất xuýt xoa một tiếng. Sở Lạc Ninh càng nhíu chặt mày hơn.
“Để anh xem bị thương ở đâu?” Sở Lạc Ninh nói, kéo Sở Lạc Nhất đến trước mặt mình, vén ống tay áo lên. Trên cánh tay là một mảng xanh tím, là do lúc nãy khi che chở cho An Hinh Duyệt bị đụng vào, bởi vì con rồng não tàn kia chỉ biết cứu cô, cho nên toàn bộ quá trình cô đều phải ôm An Hinh Duyệt.
Sở Lạc Ninh nhìn cánh tay của cô, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Sở Lạc Nhất không bị chuyện lúc nãy làm cho hoảng sợ, nhưng lại bị vẻ mặt của ông anh cả nhà mình khiến cho phát khiếp.
“Em có biết tin tức này mà tuồn ra em sẽ khiến Cô Sở ở nhà bị kinh sợ không?” Lúc này, người Sở Lạc Ninh lo lắng nhất chính là mẹ.
“Bọn em chỉ muốn gặp anh một lần nên mới đến. Anh và chị Miên Miên cũng nửa năm chưa gặp nhau rồi, cho nên em mới kêu chị Miên Miên đi cùng.” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng giải thích, “Nhưng vừa nãy có người nói bên này bị lở, căn bản không giữ nổi chị Miên Miên, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891168/chuong-2836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.