Sở Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào nơi ánh sáng kia biến mất, đó là ánh sáng rồng của Bao Đậu.
Cho nên, Bao Đậu đang ở đây!
“Shit...” Sở Lạc Ninh thấp giọng mắng một tiếng, sau đó lao ra ngoài.
“Lão Đại...” Hai người còn lại liếc nhau. Đường xuống núi đã hoàn toàn thành đại dương mênh mông biển rộng, Lão Đại đi đâu vậy?
Sở Lạc Nhất vẫn quỳ trên mặt đất giúp An Hinh Duyệt che mưa, “Rồng ơi rồng, tổ tiên mày nhất định rất lợi hại, sao chỉ để lại cho mày có một tí bản lĩnh như vậy chứ. Mày không thể khiến mưa ngừng rơi được à?”
Sở Lạc Nhất nói xong, cơn mưa lại càng trút xuống dữ dội hơn.
Sở Lạc Nhất: “...”
Coi như cô chưa nói gì đi.
Nhưng mà cô cũng không thể cứ quỳ mãi như vậy được. Sở Lạc Nhất nhìn bốn phía, muốn tìm một nơi để tránh mưa, nếu không cô không phải chết trong nước lũ mà là chết vì mưa to mất.
Việc duy nhất rồng của cô có thể làm có lẽ chính là ngược dòng mà lên, đưa cô đến nơi này. Nhưng rồng à mày có bị ngốc không, sao không đi xuống dưới, giờ thì hay lắm, cô bị kẹt ở trên này rồi.
Sở Lạc Nhất nghĩ, quả nhiên là rồng do mẹ của cô di truyền lại cho, chỉ số thông minh cũng khiến người ta thương cảm y như mẹ cô vậy. Mà nếu cô không gặp nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng, nó cũng sẽ không xuất hiện nữa, haizzz~
Sở Lạc Nhất còn đang oán giận chỉ số thông minh của con rồng kia, phía sau đột nhiên vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891167/chuong-2835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.