Ánh sáng tím, dã thú kêu gào.
Đó là khi rồng của Sở Lạc Nhất bị kích phát, cũng chính là lúc Sở Lạc Nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy năm nay, con bé vẫn khống chế tốt, hầu như chưa từng để cho mắt tím xuất hiện. Con bé vẫn hay nói đùa với người nhà, thế này có tính là bàn tay vàng của nó hay không.
Mà tác dụng duy nhất của bàn tay vàng này chính là bảo vệ tính mạng của con bé.
Bọn họ không biết hai nghìn năm trước đây rồng có bản lĩnh nghịch thiên gì, nhưng hai nghìn năm sau, điều duy nhất rồng có thể làm, chính là bảo vệ tính mạng của chủ nhân.
Hai tay Thủy An Lạc hơi run rẩy, cho dù ngay giây tiếp theo đã được Sở Ninh Dực nắm lấy, vẫn không thể ngăn cản được cơn run rẩy của cô.
Đó là ánh sáng của rồng, cô quá quen thuộc đối với thứ này.
Rồng của con gái chưa bao giờ xuất hiện, đây là lần đầu tiên.
“Con sẽ đến khu vực thiên tai ngay bây giờ, Sở Vi...” Sở Lạc Duy nói xong liền cầm áo khoác của mình lên, gọi Sở Vi đã thay xong quần áo cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt Sở Ninh Dực vẫn dính ở trên tivi, chính xác mà nói, là dính chặt vào luồng ánh sáng tím kia.
“Bao Đậu gặp chuyện rồi. Bao Đậu gặp chuyện rồi.” Thủy An Lạc khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực lúc này cũng đang lo lắng, lo lắng hơn bao giờ hết.
Con gái từ nhỏ đã được anh nâng niu trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891166/chuong-2834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.