Hai người chiến hữu có chút xấu hổ, đội trưởng là vì yểm hộ bọn họ thiếu chút nữa bị nước lũ cuốn đi nhưng chân vẫn bị thân cây làm cho bị thương, cho nên lúc này chị dâu như vậy, bọn họ thật ra rất ngượng ngùng.
“Anh để em xem một chút.” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh, rất có tư thế nếu anh không cho em xem, việc này em sẽ không để yên đâu.
Sở Lạc Nhất vốn là đang giúp hai người kia, nghe thấy giọng nói hơi nức nở lại bướng bỉnh của An Hinh Duyệt, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Hai người kia cũng giật mình. Có người dám quát Lão Đại của bọn họ, thật là dịp ngàn năm có một.
Hai người này đều lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh. Hồi Sở Lạc Ninh trở lại từng đấu đá với anh, có điều bây giờ đã cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng Lão Đại rồi.
Sở Lạc Ninh nhíu mày trong nháy mắt, nước mắt An Hinh Duyệt đã tuôn xuống. Sở Lạc Ninh lập tức đầu hàng, ngồi xuống duỗi thẳng chân của mình ra, “Chân không sao cả, lúc sụt lở bọn anh đã rút lui đến vị trí an toàn rồi. Em xem, chỉ bị thương có một...” Chữ “chút” Sở Lạc Ninh còn chưa nói ra đã bị An Hinh Duyệt trừng cho một cái.
Cả cái chân không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng nếu thật sự chú ý sẽ phát hiện, hầu như cả chân đều là màu tím, lẽ nào anh không có cảm giác hay sao?
Sở Lạc Nhất nhìn thấy, kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ lại mấy thứ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891169/chuong-2837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.