Cho nên, ly rượu vừa nãy cho dù cô có uống hay không cũng đều là sai.
Cho nên, ánh mắt của Sư Hạ Dương nhìn cô khi nãy mới kỳ quái như vậy.
Sư Hạ Dương vẫn là lính dưới trướng Thủy Mặc Vân, đương nhiên cũng thành đối tượng mà Lão Miêu nhắm vào.
Vậy nên, lần này có thể nói là Triệu Uyển Uyển bị liên lụy rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy động tĩnh bên này liền mặc kệ sự ngăn cản của Phong Phong, bước tới trước, kéo Triệu Uyển Uyển ra phía sau mình, “Thủ trưởng, hôm nay là hôn lễ của tôi, phải để tôi tự mình kính rượu ngài mới đúng, dù sao nhân viên bộ Kỷ luật của ngài một năm qua cũng hao tâm tổn sức không ít vì tôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nâng chén rượu trong tay về phía ông ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt của Thủ trưởng Miêu thoáng biến đổi, nhìn về phía Thủy Mặc Vân: “Người Lữ đoàn trưởng Thủy dạy dỗ quả nhiên toàn là lính tốt.”
“Đó cũng là công lao của Lữ đoàn trương Miêu, dù sao bộ Kỷ luật của ông cũng rất nghiêm khắc, tôi chỉ có thể răn dạy bọn họ phải nghiêm khắc với bản thân hơn thôi.” Giọng nói của Thủy Mặc Vân rất thản nhiên, không có bất kỳ sự dao động nào.
“Được rồi, lão Miêu, ông làm gì thế?” Một vị thủ trưởng cấp cao hơn lên tiếng, rõ ràng không thích hành vi của Lão Miêu. Ông ta biết hai người này vẫn mỗi người một đỉnh, lại không ngờ Lão Miêu này càng ngày càng sai lệch, trước đây chỉ dám làm chút chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891043/chuong-2711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.