“Chàng trai, cũng là nhân tài, rõ ràng có thể làm Quốc vương, sao lại đổi quốc tịch sang quốc gia của tôi?” Sư trưởng mở miệng cười, lại có thâm ý khác.
Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn: “Đâu còn cách nào khác, tình yêu của cô nhóc nhà tôi với đất nước này quá sâu đậm. Các ông lại không cho cô ấy lấy người nước ngoài, nên tôi chỉ có thể trở thành người của đất nước này thôi.”
Phong Phong trả lời rất ung dung, cũng nói cho bọn họ biết, vì người phụ nữ này, đến cả một đất nước tôi cũng có thể bỏ lại, có giỏi các người thử đối đầu với tôi xem.
“Ha ha ha, chàng trai, cần mỹ nhân không cần giang sơn à?”
“Ảnh Đế cũng là Đế, giang sơn này vẫn là của tôi.” Phong Phong tự tin nói.
Sư trưởng gật đầu, nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Cô gái, mắt nhìn người không tệ.” Nói xong, ông ta liền nhìn qua lão thủ trưởng họ Miêu kia, sau đó đứng dậy: “Mất thể diện.”
Thủ trưởng tối cao đã phất tay bỏ đi, tuy rằng động tĩnh không lớn những cũng khiến cho người ta không kìm được mà run rẩy một chập.
Những vị thủ trưởng còn lại cũng đứng dậy theo, bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.
Thủy Mặc Vân chậm rãi đứng dậy, sau đó giao Bánh Bao Đậu cho Thủy An Lạc, “Ba về trước đây, buổi chiều còn phải qua bên kia.”
Sắc mặt lão Miêu biến thành màu đen, lại không thể phản kích lại trước mặt mọi người. Lần này ông ta đã khiến cấp trên của mình thất vọng rồi.
“Lữ đoàn trưởng Miêu đi thong thả.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891044/chuong-2712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.