Triệu Uyển Uyển nhanh chóng mang rượu tới, đưa một ly rượu cho Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương đưa cô sang bàn bên cạnh, Triệu Uyển Uyển đi vài bước, bỗng kéo lấy góc áo anh, khẽ nói: “Thật ra anh không cần uống hộ tôi đâu, tôi vẫn có thể...”
“Con gái đừng uống rượu.” Sư Hạ Dương nói một câu rồi đi thẳng.
Triệu Uyển Uyển: “...”
Triệu Uyển Uyển thở dài, nhưng tiếc là anh không thể chặn rượu giúp tôi cả đời được.
Tới bàn của thủ trưởng thì mọi người đều nghiêm túc hơn nhiều, Triệu Uyển Uyển cũng không nhịn được phải nín thở.
Kiều Nhã Nguyễn cách đó không xa quay lại nhìn, “Sao cứ có cảm giác Sư Hạ Dương đưa vợ đi ra mắt trưởng bối thế nhỉ.”
Phong Phong nhướng mày, “Em nghĩ nhiều quá rồi, hai người họ không có cửa đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô cũng biết tính tình hai người này. Họ có quá nhiều gánh nặng, không ai chịu bỏ nó xuống thì sao mà ở bên nhau được.
Bên bàn thủ trưởng không biết Sư Hạ Dương nói gì, Triệu Uyển Uyển vẫn chỉ dịu dàng đứng đó, chốc chốc lại nở nụ cười.
Phong Phong khẽ đập lên đầu Kiều Nhã Nguyễn, “Kết hôn với anh em thở dài cái gì?”
“Anh đánh em, có tin giờ em không kết hôn với anh nữa không?” Kiều Nhã Nguyễn trừng anh.
Phong Phong ôm lấy eo cô tới bàn tiếp theo: “Tiếc quá, tên của em đã xuất hiện trong hộ khẩu của anh mát rồi. Vợ à, em có biết trên đời này chuyện kỳ diệu nhất là gì không?”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn anh.
“Chính là tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891042/chuong-2710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.