Vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, Thủy An Lạc quả quyết ngồi trên sofa chờ xem tivi.
Bánh Bao Rau ngoại trừ bày tỏ sự khinh bỉ đối với niềm yêu thích phim truyền hình cẩu huyết của mẹ mình thì cũng không biểu đạt được suy nghĩ nào khác, vậy nên lúc này nhóc chỉ có thể theo mẹ cùng xem phim truyền hình lúc tám giờ đầy máu chó này.
Tiểu Bất Điểm cứ luôn miệng hỏi ba tôi đẹp trai không, đẹp trai không.
Bánh Bao Rau dứt khoát đưa tay bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của bé con lại rồi tức giận nói: “Giữ im lặng.”
Tiểu Bất Điểm giãy giụa một hồi, cuối cùng Bánh Bao Rau không chịu nổi nữa mà túm Tiểu Bất Điểm ôm vào trong lòng, khống chế tay chân nho nhỏ của bé con, nói: “Giữ im lặng!”
“Hu hu...” Tiểu Bất Điểm tiếp tục giãy dụa.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn sang, con trai à, ba nuôi của con mà nhìn thấy cảnh này thì có khi lại liều mạng với con đấy.
Dáng vẻ này rõ ràng là dáng đang ôm vợ nhà mình mà, chậc chậc, quả nhiên chuyện gì của con trai cô cũng không cần lo lắng. Ngay cả chuyện trọng đại như tìm vợ mà thằng bé này cũng không cần cô lo lắng cơ mà, như vậy tốt lắm, thực sự rất tốt.
Nhưng mà con trai lớn của cô lại chạy sang nhà người ta là sao đây? Thế này là muốn ở rể hay như nào?
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn con gái mình đang quỳ rạp trên mặt đất chẳng biết đang vẽ rồng hay vẽ thỏ. Sao đứa bé này lại chẳng sốt ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891027/chuong-2695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.