Mấy đứa bé được chải tóc xong thì chơi với nhau, Thủy An Lạc dứt khoát nằm ngay đơ trên ghế. Phim của cô, cô còn chưa kịp xem thì đã hết mất rồi là sao?
Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi phê duyệt tài liệu cách đó không xa, sau đó bĩu môi nói: “Em muốn xem bản gốc!”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem xét tài liệu: “Có gì mà xem? Cậu ta có cầu hôn mãnh liệt thế nào thì cũng có tốt được bằng anh từng làm cho em không?”
Thủy An Lạc yên lặng quay đầu nhìn về một phía, lão đại à, ngài cảm thấy cái của ngài là hay ho lắm sao? Căn bản là tôi hoàn toàn xem không hiểu có được không? Tuy là đoạn video cảnh cầu hôn của ngài được giới toán học thậm chí còn là giới khoa học tự nhiên tôn sùng như là màn cầu hôn kinh điển, thế nhưng mà tôi không hiểu gì hết.
“Hai con trông chừng bọn họ nhé, đừng để đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.” Sở Ninh Dực nói rất hay, cứ như thể ba đứa nhỏ là ba đứa ngốc không bằng.
Hai bé trai nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, nếu không thì chúng cũng thực sự thấy lo lắng.
Thấy người đã ra ngoài rồi, Sở Ninh Dực dứt khoát đặt tài liệu trong tay xuống rồi kéo Thủy An Lạc vào lòng mình: “Nói câu gì đó dễ nghe đi, anh sẽ mang hết tất cả những đoạn có sẵn về cho em xem.”
“Lấy việc công làm việc tư đấy à?” Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891028/chuong-2696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.