Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng của Tân Nhạc, nhớ tới con chuột bạch bọn họ hay dùng để làm thí nghiệm hồi còn đi học, ôm lấy đồ gặm gặm nhấm nhấm, còn phòng bị dè dặt nhìn bọn họ chằm chằm.
Chính là dáng vẻ của Tân Nhạc lúc này.
Tân Nhạc thấy anh không nói lời nào, dè dặt nuốt nốt nửa miếng ô mai còn lại, sau đó đặt lên bàn,“Chuyện đó, chỉ là em cần một thời gian để làm quen thôi.”
“Một ngày đã đủ chưa?” Mặc Lộ Túc trả lời nhanh hơn cô nói ra rất nhiều.
Tân Nhạc: “...”
Em chỉ có lệ vậy thôi, anh đừng thẳng thừng như thế chứ.
Mặc Lộ Túc hừ một tiếng, sau đó đứng dậy.
Tân Nhạc cúi đầu cắn môi, trong lòng dâng lên một cơn tức, nhưng chỉ dám tức chứ không dám nói gì.
Nói thẳng ra thì cô vẫn hèn nhát lắm.
Tân Nhạc kể lại chuyện này lên hội chị em, đầu tiên là bị hai kẻ còn lại cười nhạo, sau đó lại bị Kiều Nhã Nguyễn mắng cho một trận, định diễn trò ân ái kích thích cô ấy hay thế nào đây?
Tân Nhạc nằm trên giường nhìn người đang ở trong phòng tắm, đến việc ra ngủ phòng khách cô cũng không dám nói, tự động leo lên giường ở phòng ngủ chính, nếu không mặt của Mặc Lộ Túc sẽ đen sì lại ngay.
[Tân Nhạc: Cười đủ chưa? Bây giờ tôi chẳng khác nào là giẫm trên băng cả đây này.]
[Thủy An Lạc: Cười chết tôi mất, không ngờ đàn anh cũng có mặt ngang ngược như vậy cơ đấy.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi bảo người nào đó này, bây giờ chắc bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891005/chuong-2673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.