Tân Nhạc đỡ rồi mới đưa tay sờ bụng mình, hy vọng là một đứa nhóc hiếu động, bởi vì trẻ con hiếu động mới đầy sức sống, sinh mệnh mới khỏe khoắn vững vàng.
“Em không sao, anh ngồi xuống ăn cơm đi.” Tân Nhạc kéo Mặc Lộ Túc ngồi xuống, sau đó tự mình cầm đũa bắt đầu ăn.
Sau đó không ai nói chuyện nữa. Tân Nhạc ăn xong liền đi ngủ trưa. Mặc Lộ Túc vẫn ngồi ngoài phòng khách.
Thế là, đầu giờ chiều Thủy An Lạc đang chuẩn bị làm việc thì nhận được một tin nhắn.
[Mặc Lộ Túc: Trước kia em bị nôn nghén có nặng không?]
Thủy An Lạc bỏ bệnh án trên tay xuống, cầm di động lên liếc một cái. Hai người này hôm nay đều rảnh rỗi lắm hả?
[Thủy An Lạc: Bình thường thôi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao?]
[Mặc Lộ Túc: Ừ, không có chuyện gì.]
Thủy An Lạc: “...”
Hai con người này sao ai cũng thẹn thùng như thế nhỉ, thế này thì sinh con ra chẳng phải sẽ càng bối rối đến chết sao?
Thủy An Lạc thấy không quan trọng liền cầm lấy bệnh án gọi bệnh nhân tiến vào.
Sau khi Thủy An Lạc đặt điện thoại xuống không bao lâu, Sở Ninh Dực ở công ty cũng nhận được một tin nhắn.
[Mặc Lộ Túc: Em muốn hỏi anh một chuyện.]
Sở Ninh Dực nhìn tin nhắn trên di động, lại nhìn người quản lý cấp cao đang báo cáo bên dưới, chưa nhắn lại, chờ đầu bên kia tiếp tục nhắn.
Nhưng không hiểu sao tới mười phút sau rồi người kia vẫn chưa gửi tới tin nhắn tiếp theo.
Sở Ninh Dực cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891004/chuong-2672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.