Chú Lưu nhíu mày, hơi cúi đầu.
Thủy An Lạc tiếp tục nói: “Bởi vì tình hình của Viễn Tưởng có chút đặc thù, nếu không lấy công lao của chú thì có một nửa Viễn Tường là của chú!”
Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tưởng chính là căn cứ tin tức mà Sở Ninh Dực để lại cho Tiểu Bảo Bối trong tương lai, cho nên tuyệt đối không thể đưa cho người khác được.
Chú Lưu vẫn lắc đầu: “Lạc Lạc, con không biết Tiểu Bằng, chứ không đi thì con bé sẽ không từ bỏ đầu!”
“Chú đi thì cô ta cũng không từ bỏ!” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng lắc cái ly trong tay. “Con không trách cô ấy, dù sao Viễn Tường cũng nên là con chịu trách nhiệm nhưng con lại chẳng làm được cái gì cả, cô ấy coi thường con cũng là chuyển hiển nhiên, muốn cướp Viễn Tường cũng không lạ.”
“Lạc Lạc! Chỉ là tâm của con không đặt ở đây mà thôi.” Chủ Lưu nói rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, phía bên công ty chú sẽ phụ trách thanh minh là chủ đã đến thời gian nghỉ hưu rồi! Nếu thật sự có người hành động theo cảm tính mà muốn đình công thì đồng nghĩa với việc người đó không có tư cách ở lại! Chú nghĩ Sở tổng có thừa biện pháp để bổ sung vị trí trống kia.”
“Nhưng mà, chú Lưu...” Thủy An Lạc tiếp tục muốn khuyên.
Chú Lưu đứng dậy: “Tiền và quyền đúng là hủy hoại người ta.”
Thủy An Lạc nghẹn họng. Cô muốn nói cái gì đó nữa nhưng lại chẳng thể phát âm được một từ nào, bởi vì câu vừa rồi của chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890969/chuong-2637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.