Mặc Lộ Túc cầm di động lên, ngẫm lại mới nhớ ra anh không có phương thức liên lạc với Tân Nhạc nên lại càng thấy phiền muộn hơn.
“Không có gì, ra ngoài thôi, sao ba lại tới đây?” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt trả lời.
Mặc Doãn thấy Mặc Lộ Túc đứng lên thì hơi nheo mắt lại: “Ngày mai đi cùng ba để gặp một người.”
“Gặp ai?” Mặc Lộ Túc bài xích theo bản năng.
“Một ông bạn cũ của ba, con gái của ông ấy vừa mới từ Mỹ về, năm sau sẽ đến thành phố A làm việc! Con đã qua ba mươi tuổi rồi, chuyện cá nhân không thể tiếp tục kéo dài nữa, nếu không thì sau này ba không biết phải ăn nói với mẹ con như thế nào.” Mặc Doãn nói.
Cũng giống như Tân Nhạc từng nói, chuyện bọn họ kết hôn có rất ít người biết, ít đến đáng thương, thậm chí cả người nhà của Mặc Lộ Túc cũng không hề hay biết.
Mặc Lộ Túc nắm chặt di động trong tay mình rồi nói: “Chuyện của con sẽ do chính con giải quyết, không cần ba phải quan tâm.”
“Lộ Túc, con nói vậy là sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Con thử nhìn xem giờ con đã bao nhiêu tuổi rồi, lúc Sở Ninh Dực bằng tuổi con thì đã có con đầu lòng rồi đấy! Hiện tại đã là ba của ba đứa trẻ rồi, con thử nhìn lại con xem!”
“Ba! Chuyện của con...”
“Đừng có nói với ba rằng con sẽ tự làm chủ nữa, mấy năm nay ba không cho con thời gian sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì Thủy An Lạc cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890769/chuong-2437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.