Đương nhiên là Bánh Bao Đậu hài lòng rồi, có mẹ ở nhà là bé hài lòng hết.
Thủy An Lạc không thèm để ý đến cô con gái lên cơn dở hơi của mình nữa mà nhìn Bánh Bao Rau đang đi lên lầu: “Con trai, miếng ngọc mẹ để trong phòng có phải con đã trả lại cho Tiểu Bất Điểm rồi không?”
“Vâng.” Bánh Bao Rau rầu rĩ trả lời rồi tiếp tục đi lên lầu, con nhỏ ăn cướp kia vẫn chưa trả lại miếng ngọc cho nhóc.
Thủy An Lạc nhìn nhìn con trai, phản ứng thế này là sao đây?
Bánh Bao Đậu cười khanh khách nhào vào lòng mẹ: “Tiểu Bất Điểm không chịu trả ngọc lại cho anh trai cho nên anh ấy không vui đấy mẹ.”
“Sao em nói nhiều như thế hả?” Bánh Bao Rau quay đầu nhìn chằm chằm em gái của mình.
Ui chao, Thủy An Lạc nhìn con trai mình, nhóc này đang thẹn quá hóa giận đấy hả?
Bánh Bao Rau kiêu ngạo hừ một tiếng rồi quả quyết xoay người lên lầu.
Bánh Bao Đậu vẫn tựa vào lòng mẹ rồi cười khanh khách: “Nếu anh trai không nói Tiểu Bất Điểm là kẻ trộm thì Tiểu Bất Điểm còn trả lại cho anh trai, Tiểu Bất Điểm còn nói anh trai xấu xa lắm, trả lại cho anh ấy thì anh ấy sẽ tặng cho cô bé khác!”
Má, bình dấm này của Tiểu Bất Điểm chua thật!
Thủy An Lạc bế Bánh Bao Đậu dậy: “Đi, mẹ dẫn con đi ngủ.”
Bánh Bao Rau lật tới lật lui không ngủ được, nhóc luôn cảm thấy chuyện mẹ mình biết miếng ngọc kia còn chưa được trả lại là không tốt, dù sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890725/chuong-2393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.