Sở Ninh Dực nghịch ngón tay của vợ nhà mình rồi nhàn nhạt nói: “Một khi con gái anh đã ra tay thì Ảnh hậu cũng phải dạt sang một bên.”
Thủy An Lạc: “...”
Thế giới của những người cuồng con gái quả thật những người bình thường như cô không thể hiểu nổi.
“Con không đi làm diễn viên đâu, chú Tư lẳng lơ lắm!” Bánh Bao Đậu đặt di động xuống rồi túm lấy chân của mình tự chơi: “Mẹ mau về đi mà! Mẹ không về thì Bánh Bao Đậu không ngủ được. Bánh Bao Đậu không ngủ được sẽ buồn ngủ chết mất, đến lúc đó thì mẹ không có con gái đáng yêu nữa đâu.”
“Ừm, đừng học theo chú Tư lẳng lơ của con.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc im lặng, thương cảm cho Phong Phong hẳn ba giây đồng hồ, dù đã ở xa ngàn dặm thì vẫn không thay đổi được cái sự thật nằm không cũng trúng đạn này.
Bánh Bao Đậu bật người ngồi dậy rồi cầm di động lên nhìn ba mẹ mình: “Mẹ! Anh trai lại bắt nạt con!”
Bánh Bao Rau đang ở bên cạnh lạnh lùng lườm em gái mình một cái, nếu không phải vì nhà ông nội không có phòng để hai bé tách ra thì còn lâu nhóc mới chịu ngủ chung với em gái.
“Con đừng có bắt nạt anh trai con nữa.” Thủy An Lạc không tin bé.
“Hu hu hu, con biết mẹ không thương con mà, ba...”
“Về rồi ba giúp con đánh mông anh con.” Sở Ninh Dực nói như thật.
Thủy An Lạc quay đầu lại, Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên cười.
Khuôn mặt của Bánh Bao Đậu lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890691/chuong-2359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.