Thủy An Lạc nghĩ, đột nhiên nhảy lên một cái, “Em biết.”
“Nói tử tế, nhảy nhót cái gì?” Sở Ninh Dực không buồn ngẩng đầu, nói thẳng một câu.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc bĩu môi, quả nhiên liền ngoan ngoãn lại, “Số Bảy có thể vào mà, chỉ cần số Bảy đi vào, cửa cũng sẽ được mở ra.”
Số Bảy là tên Sở Ninh Dực giả kia.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn vợ mình, đây là một ý kiến hay.
“An Tam, cậu dẫn người đến phòng nghiên cứu người cải tạo gen, bọn tôi sẽ đến chỗ đài phun nước. Trong lúc bọn tôi cầm chân Zero, các cậu nhanh chóng giải quyết vấn đề bên kia, sau đó dẫn đội đến sân bay trực thăng, chuẩn bị rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.”
Việc này vốn nên do Phong Phong làm, nhưng là cho dù thế nào Phong Phong cũng phải đến chỗ đài phun nước một lần. Dù sao, nơi đó có mẹ của anh, cho nên lần này quyết định cặp đôi Sở Ninh Dực và An Phong Dương sẽ phải xa nhau.
An Phong Dương gật đầu, cúi đầu nhìn vợ mình, “Hinh Nhi, em và bác gái ra sân bay chờ trước đi.”
Mân Hinh hé miệng, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo anh.
Long Man Ngân nhíu mày, “Chuyện này mẹ phải...”
“Mẹ.” Thủy An Lạc ngắt lời Long Man Ngân, chỉ về phía cái bụng tròn vo của bà, “Mẹ nghĩ cho em con một chút có được không?”
Long Man Ngân xoa bụng mình, lông mày nhíu chặt lại.
“Chuyện này không còn gì để mà thương lượng nữa hết.” Long Man Ngân kiên trì nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890658/chuong-2326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.