Thủy An Lạc: “Vấn đề của con?”
Thủy Mặc Vân suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp đã sớm ướt đẫm, nhưng hình ảnh và chữ viết bên trên vẫn rất rõ ràng.
Thủy An Lạc vươn tay nhận lấy, hình ảnh bên trên là bức tượng Delia ôm Phong Phong khi còn nhỏ, chính là bức tượng đã bị phá hủy, trước kia cô từng nhìn thấy bên cạnh đài phun nước, đằng sau là một hàng chữ nhỏ, bên trên viết: Phá hủy đài phun nước.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, càng thấy khó hiểu hơn, không phải đài phun nước đã bị phá hủy từ lâu rồi sao?
“Ai đưa cho ba vậy?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Ba mới nhận được cách đây không lâu, là do ông già Tát Phổ Man gửi.” Thủy Mặc Vân nói, “Cho nên lúc trước, khi con hỏi tại sao ba lại phải tới đây, lý do ngoài nhiệm vụ ra thì cũng là vì bức ảnh này.”
Thân thể Thủy An Lạc run lên, cả một bầu trời tự trách ùa tới.
Trước đó cô đã giận dữ chất vấn ba mình như vậy, thậm chí đến vừa rồi vẫn còn cảm thấy ba mẹ không để ý đến mình.
Nhưng lúc này, Thủy An Lạc nghĩ đến hành động của mình vừa nãy giống như đang tự vả vào mặt mình vậy.
“Ba...” Thủy An Lạc tủi thân, thỏ thẻ thốt lên.
Thủy Mặc Vân vươn tay vỗ vỗ lên vai con gái mình, “Cho dù thế nào, ba cũng phải nghĩ cách tới đó một chuyến.”
Sở Ninh Dực cũng nhìn thấy, “Bức tượng ở đài phun nước đã bị nổ từ lâu rồi. Tát Phổ Mạn cũng biết điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890657/chuong-2325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.