Thủy Mặc Vân sững sờ, chuyện riêng? Chẳng phải ông cũng tới đây vì chuyện riêng đấy sao?
“Ninh Dực, nếu như con thấy... tít tít tít tít...”
Thủy Mặc Vân nghe thấy âm thanh chói tai truyền tới, không nhịn được nhíu chặt mày lại.
Mân Hinh đi tới nhìn đống hỗn loạn trên màn hình, cố gắng muốn khắc phục nhưng không thành công, “Lại bị đứt quẵng rồi, chúng ta lại phải đổi chỗ thôi.”
Sở Ninh Dực gật đầu, chỉ là không biết câu cuối mà ba vợ muốn nói là gì?
Nếu như anh nhìn thấy gì cơ?
Sở Ninh Dực đi tới bế Thủy An Lạc lên, lúc này cô cũng đã từ từ tỉnh lại. Thấy người đàn ông đang bế mình, cô không nhịn được nói: “Em vẫn còn sống à?”
“Ngốc, nói cái gì thế?” Sở Ninh Dực đặt lên làn môi nứt nẻ của cô một nụ hôn, sau đó bế cô ra ngoài.
Thủy An Lạc ôm lấy cổ rồi dựa vào lòng anh, lúc này tâm trí của cô cũng không được rõ ràng lắm.
“Tới đài phun nước đi.” Thủy An Lạc thều thào nói.
Sở Ninh Dực hơi dừng bước, cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đang nhắm mắt dựa vào anh, không nói gì thêm nữa.
Mân Hinh cũng quay lại nhìn Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, lúc này mà tới chỗ đài phun nước thì quá nguy hiểm.
“Cẩn thận.” A Sơ bỗng hét lên một tiếng, một tay bắn súng còn một tay đẩy Mân Hinh ra. Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lùi vào trong hang động. Mân Hinh cũng được A Sơ bảo vệ lùi lại phía sau.
Cửa hang không lớn, A Sơ chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890635/chuong-2303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.