Sở Ninh Dực đi tới xoa đầu cô, “Sao thế?”
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực nhưng tay vẫn chỉ ra ngoài.
A Sơ đã thu lại súng của mình, nhàn nhạt nói, “Tiếng súng sẽ dẫn nhiều người tới hơn, cho nên...” Họ buộc phải xử sạch đám người kia trước khi bọn chúng nổ súng, chỉ trong hai giây.
Thủy An Lạc vẫn đang há hốc miệng, quả nhiên là người đứng nhất nhì, cô run lên. Vừa cúi xuống lại trông thấy vết cắn trên tay chồng mình, cô vội ôm lấy tay anh hỏi, “Làm sao thế này?”
Sở Ninh Dực nhìn vết máu đã khô lại trên cánh tay, nhướng mày nói, “An Tam chán quá cắn.”
An Phong Dương cắn!
Cắn!
Một người đàn ông lại đi cắn một người đàn ông khác!
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt kinh hoàng, lúc này ngay cả Mân Hinh cũng nhìn về phía anh.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh, Mân Hinh liền nhìn cô.
“Bỗng có cảm giác bản thân bị cắm sừng rồi.” Mân Hinh chậm rãi nói.
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu phụ họa theo.
Sở Ninh Dực thấy vậy liền đập một cái lên đầu cô, “Nghĩ cái gì thế hả?”
Thủy An Lạc tức giận nhảy dựng lên, “Sở Ninh Dực, anh đã bị gã đàn ông khác cắn rồi mà còn không biết xấu hổ đánh em nữa hả?”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực liếc cô. Lúc này Thủy An Lạc vẫn đang lòng vòng tại chỗ, đừng để cô trông thấy An Phong Dương, nếu không cô sẽ cắn hết anh đấy.
Mân Hinh nhất thời cũng thấy nghẹn khuất, không ngờ ông xã nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890636/chuong-2304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.