Người họa sĩ kia?
Sau bao năm bỏ đi bỗng quay trở về, quãng thời gian đó chứng trầm cảm của mẹ anh đã khá lên được một chút, nhưng không lâu sau đó ông ta lại biến mất. Ngay sau ngày ông ta biến mất, mẹ anh liền nhảy lầu tự sát.
Lạc Hiên cúi nhìn Thủy An Lạc, nếu anh nhớ không lầm thì mẹ anh mất ngay sau ngày Lạc Lạc ra đời.
Lạc Hiên siết chặt tay mình, xem ra chuyện này có liên quan lớn tới anh rồi, người họa sĩ kia...
“Tôi biết rồi.” Nói rồi Lạc Hiên lại nhìn Thủy An Lạc nằm trong lòng Sở Ninh Dực, “Chăm sóc tốt cho Lạc Lạc, tôi sẽ tìm được cách giải quyết.” Nói rồi Lạc Hiên nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi Lạc Hiên đi rồi, Sở Ninh Dực cũng đưa Thủy An Lạc rời khỏi nơi này. Giờ họ cần phải tụ hội lại được với Mân hinh.
Ánh bình minh nhô lên phía hừng đông, sự vùng vẫn quẫy đạp của con rồng khiến hầm băng xuất hiện vết nứt.
Lúc này chú Hạng cũng không còn đoái hoài gì tình hình bên ngoài nữa, chỉ một lòng nghĩ tới Delia.
Lawrence ngẩng lên nhìn con rồng, màu tím trên mình nó giờ đã nhức mắt hơn trước kia rất nhiều.
“Kệ đi, lập tức tiến hành việc cấy ghép tim.” Giọng chú Hạng trầm xuống. Tình hình hiện tại đã vượt ra khỏi suy tính của ông ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ con rồng này cũng không thể bảo vệ nhịp tim cho Delia được nữa.
“Nhưng bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài.”
“Không kịp quản nhiều vậy nữa đâu, trông chừng Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890634/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.