Đảo Kim Cương.
A Sơ nói, Sở Ninh Dực không bao giờ có chuyện bị bắt cả, chỉ có thể là mời.
Câu nói này luôn là sự thật.
Lúc này, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa cùng chú Hạng.
Băng Tuyết trở về tay không. Khi cô ta bước vào, Sở Ninh Dực vô thức thấy căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy một mình cô ta thì lại yên lòng.
Chú Hạng nheo mắt nhìn Băng Tuyết, “Người đâu?”
Băng Tuyết nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn chú Hạng, không biết có nên nói hay không.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, chỉ cần Thủy An Lạc chưa tới thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.
Chú Hạng nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng nói, “Nói đi.”
Băng Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói, “A Sơ đột nhiên xuất hiện, người của chúng ta căn bản không thể nào đến gần Thủy An Lạc.”
“A Sơ?” Chú Hạng cất tiêng, nhưng ánh mắt thì vẫn đang hướng về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thì vẫn đang từ tốn ăn uống, “Gặp được A Sơ? Chuyện này bất ngờ thật đấy.”
Chú Hạng nhíu chặt hai đầu lông mày, phất tay bảo Băng Tuyết lui đi.
Băng Tuyết gật đầu, sau đó mới xoay người ra ngoài.
“A Sơ trước nay không quản chuyện rỗi hơi, cho dù nể mặt cậu, cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố A.” Chú Hạng nói.
“Đúng như vậy.” Sở Ninh Dực xác nhận lời ông ta nói.
An Phong Dương không ăn nhiều cho nên lúc này đã xong bữa sáng. Anh dựa người vào ghế nhìn hai người họ, trên khóe miệng đang nhếch lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890618/chuong-2286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.