Sở Ninh Dực chẳng bận tâm lời ông ta nói. Anh uống trà xong lại cầm cái chén trong tay nghịch tới nghịch lui.
“Làm chuyện gì không phải đều chỉ cầu nó đáng giá thôi sao, chú Hạng cũng vậy mà?” Sở Ninh Dực ám chỉ Công chúa Delia.
Chú Hạng sững sờ, nhưng không nổi giận.
“Con người luôn bại trong tay tình cảm.” Chú Hạng thừa nhận.
An Phong Dương lúc này vẫn luôn duy trì sự im lặng của mình, nhìn hai người đàn ông nói mấy câu nhạt nhẽo vô tâm.
Chén trà trong tay Sở Ninh Dực xoay vòng giữa những ngón tay.
“Bại?”
Sở Ninh Dực nghiền ngẫm câu nói của ông ta, có vẻ như không đồng tình lắm.
Khi chú Hạng vẫn còn đang nhìn anh, anh liền đứng dậy, “Có lẽ vậy.”
Nói xong anh liền quay người đi thẳng.
An Phong Dương cũng đứng dậy, tiện tay xoay cái chén trong tay một vòng, “Cảm ơn chú Hạng đã tiếp đãi nồng hậu, nơi đây tuyệt lắm, chúng tôi sẽ thăm thú cẩn thận.”
An Phong Dương nói xong, gật đầu rời đi.
Ánh mắt của chú Hạng rơi xuống cái chén vẫn còn đang chuyển động, trong đầu chỉ hiện lên ba từ cuối cùng mà Sở Ninh Dực nói: Có lẽ vậy!
Anh nói: Có lẽ vậy!
Đây là thứ thái độ không đồng tình, không đồng tình việc nói họ thua bởi tình cảm, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt họ.
Ông ta đã thua mất cơ hội tốt nhất để đánh bại anh.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực rời khỏi đó liền gặp ngay Lawrence ở cửa ra vào.
Sở Ninh Dực nhìn ông ta, ánh mắt anh lạnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890619/chuong-2287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.