Thủy An Lạc nghe anh nói xong, lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng nói một câu, “Anh đợi đó.”
Tiểu Bất Điểm không nỡ đưa miếng ngọc ra, dù sao ông nội bé cũng đã không còn nữa, đây là thứ duy nhất để bé nhớ về ông.
Cho nên Tiểu Bất Điểm cứ nắm chặt miếng ngọc mãi không buông trên sofa.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái, mở lời khuyên bảo, “Tiểu Bất Điểm, đây vốn là đồ của mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi cần mang đi dùng mấy ngày, dùng xong mẹ nuôi sẽ trả lại cho con.”
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, “Đây là của ông nội cho con.”
Hai hàng lông mày của Kiều Nhã Nguyễn càng nhíu lại chặt hơn, “Tiểu Bất Điểm, con...”
Phong Phong kéo cô lại, sợ cô nổi giận với con bé, sau đó ôm Tiểu Bất Điểm xuống phòng khách dưới lầu.
Giữa lúc đó vẫn còn nghe thấy tiếng khóc oa oa của Tiểu Bất Điểm. Ban đầu bởi vì chuyện của Tát Phổ Man, Tiểu Bất Điểm mất rất lâu mới nguôi ngoai được. Hơn nữa con bé vẫn luôn coi thứ đồ này là bảo bối của mình.
Bánh Bao Rau vốn đang ôm điện thoại chơi game, nghe thấy bên trong có tiếng khóc, đầu lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó một cái. Nhóc chưa từng thấy con bé này khóc gớm như vậy bao giờ cả.
Thủy An Lạc nghe tiếng trẻ con khóc, rất muốn nói hay là thôi vậy, một miếng ngọc bội thôi mà. Nhưng cô thật sự không biết miếng ngọc bội đó có phải thứ then chốt hay không, cho nên...
Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890617/chuong-2285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.