Lạc Hiên từ từ buông lỏng cánh tay cô. Anh lại nhìn cô với một ánh mắt khác.
“Rồng của em bị giam cầm?” Lạc Hiên nói, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi hơn.
Trong dòng hồi ức của anh, có những chuyện mà anh không thể nào quên được, đó là những ký ức trước khi mẹ anh lâm chung.
Thủy An Lạc gật đầu, tựa người vào lan can, “Vốn dĩ hôm nay có thể đánh thẳng vào căn cứ cho chúng trở tay không kịp, nhưng Sở Ninh Dực đột nhiên đổi ý. anh ấy tự chạy tới hang ổ nhà người ta, rồng thật đang ở trong đó.”
Lạc Hiên đưa tay đỡ trán, “Cho nên, căn cứ đó ngoài vấn đề về người cải tạo gen ra còn có vấn đề khác nữa, bây giờ các em ở thế bị động rồi?”
Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Lạc Hiên lúc thì chống nạnh, lúc thì đỡ trán, đã thế còn không ngừng đi tới đi lui.
“Anh làm sao thế? Em còn chưa lên cơn điên cơ mà.” Thủy An Lạc thấy anh không có vẻ gì là dừng lại, không kìm lòng được mà hỏi.
Lạc Hiên trừng mắt nhìn cô.
Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội. Cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Có điều Lạc Hiên cuối cùng cũng dừng lại, đưa tay ra nhéo tai cô, “Cho nên, dáng vẻ đau thương như sắp chết khi em gọi điện thoại cho anh ban nãy là vì em nghĩ chuyện này là do anh làm hả.”
“Ai da, đau, đau, đau...” Thủy An Lạc bị anh nhéo đến mức tức giận nhảy dựng lên, “Cứ làm như thể anh chưa làm việc đó bao giờ ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890616/chuong-2284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.