Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn A Sơ, anh ta vẫn giữ nguyên cái tư thế đứng kia.
“Vì sao?” Thủy An Lạc hỏi.
Câu hỏi này chính là câu A Sơ đã từng hỏi, anh ta ngừng một chút rồi nói: “Vì đẹp trai.”
A Sơ vừa nói xong thì cả phòng khách đều im bặt, ngay cả Phong Phong đang bôi thuốc cho Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dừng lại.
Thủy An Lạc toát mồ hôi nhìn A Sơ, câu chuyện cười này nhạt quá đấy.
Mân Hinh buông máy tính ra nhìn Thủy An Lạc: “Giờ phải làm sao đây?”
Quyền chủ động vất vả lắm mới nắm được giờ chỉ vì một sai sót mà mất sạch rồi.
“Em muốn đến đảo Kim Cương!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
A Sơ đứng thẳng người dậy, nhíu mày nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng đây không phải là một quyết định hay ho gì.
“Cô đi chỉ tăng thêm phiền phức cho anh ta thôi!”
Tất nhiên là Thủy An Lạc biết điều này, vậy nên vừa rồi cô mới không đi theo cô gái kia.
“Tôi nói là tự tôi sẽ đi.” Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại. Sở Ninh Dực bó tay chịu trói hoàn toàn là vì con rồng đang bị giam cầm kia. Thế nhưng chỉ là trước mắt thôi, những gì họ biết về chuyện rồng còn quá ít. Long Nhược Sơ và Long Man Việt đều đã mất, còn bản thân cô đã thoát khỏi Long gia từ lâu, hoàn toàn không có bất cứ một mối quan hệ nào với Long gia cả, cho nên chẳng hề hay biết một bí mật nào.
“Tao đi cùng với mày!” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát nói thẳng, không khuyên bảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890611/chuong-2279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.