Mấy đứa nhỏ quậy một hồi khiến bầu không khí không còn nghiêm túc như ban nãy nữa.
Tiểu Bất Điểm đột nhiên rít vào một hơi sâu.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái mình, “Bị Bánh Bao Rau chọc tức đến đau lòng đây hả.”
“Nóng nóng nóng, mẹ ơi nóng quá.” Tiểu Bất Điểm nói xong bắt đầu kéo quần áo của mình.
Kiều Nhã Nguyễn sững sờ, đưa tay cởi cúc áo cho con bé, “Nóng chỗ nào?”
Áo của Tiểu Bất Điểm đã được cởi bớt ba cúc, bàn tay nhỏ của bé mò vào trong áo, cầm miếng ngọc bội trên cổ lên, “Nóng quá.”
Thủy An Lạc ngẩng lên, ánh mắt hướng thẳng về phía miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm lấy ra.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm cầm trên tay. Con rồng nhỏ màu tím ở bên trong đang bơi qua bơi lại không theo một quy luật nào.
“Đây là...” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, lúc Thủy An Lạc đưa tay ra, Kiều Nhã Nguyễn liền tháo chiếc dây chuyền xuống.
“Mẹ, đây là ông nội cho con mà.” Tiểu Bất Điểm kích động nói, đây là thứ duy nhất mà ông nội để lại cho bé.
“Mẹ nuôi xem một tí rồi trả lại cho con ngay.” Kiều Nhã Nguyễn nắm lấy bàn tay đang với tới đòi dây chuyền về của con gái, lại nhìn về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cầm ngọc bội, nhìn con rồng nhỏ màu tím bên trong đó.
Lúc đầu, chính nhờ thứ này, cô mới cảm nhận được rồng của mình, hơn nữa ban đầu màu tím bên trong đó không đậm như bây giờ.
Tiểu Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890612/chuong-2280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.