Thủy An Lạc biết, cái miệng của Sở Ninh Dực kín hơn bất cứ kẻ nào, đúng thực là còn 502 hơn cả 502, cho nên Thủy An Lạc không hỏi nữa, đến lúc cô cần biết, tự nhiên sẽ biết.
Đến tối, Thủy An Lạc dỗ bọn trẻ đi ngủ, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đứng hút thuốc ngoài hành lang. Đây là thứ bọn họ đã cai mấy năm nay, giờ cũng rất ít khi hút.
An Phong Dương tựa bên cửa sổ, rít mạnh một hơi, sau đó mới nói: “Cậu chắc chứ? Chỉ thông qua miêu tả của A Sơ thôi à?”
“Không đến trăm phần trăm, nhưng tám mươi phần trăm thì có, giờ tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến ông ta.” Sở Ninh Dực nói, kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, nhìn những ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
An Phong Dương hơi cúi đầu, búng điếu thuốc, ho khan một tiếng, lâu lắm rồi không hút thuốc, lúc này lại thấy không quen.
Sở Ninh Dực nhìn về phía anh, nói: “Cách làm này tuy mạo hiểm, nhưng cũng là một cách hay. Dù sao chúng ta cũng muốn thắng trong yên ổn, ông ta hẳn cũng muốn như vậy. Chúng ta đột nhiên ra tay, trái lại sẽ khiến ông ta không kịp trở tay.”
“Không phải tôi muốn nói đến chuyện này.” An Phong Dương nói, cũng quay người nhìn về phía ngoài, “Nếu người kia không phải chú Hạng, nếu chuyện này thất bại, hai cái nếu như này đều xảy ra, có thể chúng ta sẽ không thể vực dậy được nữa.” An Phong Dương nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, tiếp tục nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890548/chuong-2216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.