Tiểu Miên Miên rung chân cắn bút cầm quyển vở bài tập của mình, đau khổ vì thực sự không làm được.
“Anh viết giúp em đi, trước kia anh toàn giúp em viết mà.” Tiểu Miên Miên kéo cổ tay Tiểu Bảo Bối, tội nghiệp nói.
“Không được, từ giờ em phải tự mình viết.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc từ chối. Cậu sắp lên lớp ba rồi, có khi còn sắp nhảy cóc lên lớp năm, đến lúc đó sẽ không thể ở bên cạnh cô bé mãi được.
“Nhưng em không biết mà.” Tiểu Miên Miên tỏ ra đương nhiên nói.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Không biết còn tỏ ra đương nhiên hơn cả việc mẹ nhóc không biết tiếng Anh nữa.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, nhìn Tiểu Miên Miên đã nhăn nhó thành cái bánh bao, ánh mắt hơi tối lại, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sudoku của mình.
Tiểu Bảo Bối nhét bút vào tay cô bé, “Cái này anh vừa dạy em mà, nghĩ đi.”
“Không biết, em không biết đâu.” Tiểu Miên Miên giơ hai tay ôm đầu, nhìn qua trông đau đớn vô cùng.
Trên vầng trán đẹp đẽ của Tiểu Bảo Bối khẽ nổi lên gân xanh, mới tí tuổi mà đã có cảm giác làm ba rồi, sao cô nhóc này lại khó dạy như thế chứ?
“Em mà không nghe lời, sau này anh không thèm để ý đến em nữa đâu.” Tiểu Bảo Bối tung ra đòn sát thủ đe dọa.
Tiểu Miên Miên bỗng hạ tay xuống, cặp mắt to tròn nhìn Tiểu Bảo Bối đầy sợ hãi, cuối cùng mím môi, cầm lấy bút của mình, tiếp tục gặm nhấm những con số mà bé xem không hiểu kia.
Bánh Bao Rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890543/chuong-2211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.