Kiều Nhã Nguyễn thấy anh nổi giận, vội vàng nói, “Chuyện tốt đó, anh xem mẹ em cũng chủ động gọi điện thoại cho anh rồi, nói không chừng anh qua đó thêm vài lần mẹ em sẽ thích anh đấy.”
Câu này Phong Phong còn thích nghe này.
“Thực sự không về được hả?” Phong Phong ngồi trên ghế sofa, tùy ý giở tập văn kiện đặt trên bàn.
“Anh biết mà, gần đây quân doanh có biến đổi rất lớn, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, làm sao em đi được?”
“Cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì?” Phong Phong hừ lạnh.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại phỉ nhổ anh một câu, “Anh thì hiểu gì chứ.”
“Ông đây hiểu hơn em nhiều đấy.” Phong Phong nói xong anh lật xem hai trang tài liệu, nhìn phần mà Thủy An Lạc đặt ở dưới, trực tiếp rút ra xem, sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó, anh nheo mắt lại, “Bên này anh còn có việc, lát nữa anh gọi lại cho em sau nhé.” Phong Phong nói xong, trực tiếp ngắt máy luôn.
Phong Phong cầm một tờ giấy, đứng dậy đi sang nhà đối diện tìm Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đang ăn cơm cũng bị Phong Phong lôi dậy.
“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc tức tối hỏi.
Phong Phong cầm tờ giấy đưa cho cô xem, “Đây là cái gì?”
Thủy An Lạc cúi đầu liếc một cái, cố sức rút tay mình ra, “Thì như anh thấy đó thôi, anh Sở đã nhớ ra trước kia Tôm Lớn đã muốn lấy đi kí ức của chị Mân Hinh, họ có thiết bị này.”
Thủy An Lạc nhắc tới, Phong Phong mới có ấn tượng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890542/chuong-2210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.