An Phong Dương dừng lại, hiểu ra ý của Sở Ninh Dực trong chớp mắt, bất kể Cố Minh Hạo có làm gì thì cũng là sai cả.
An Phong Dương nghĩ vậy, mở cửa nhà mình ra, chậc chậc một tiếng, “Cùng nhau chuyển nhà, cảm thấy tình thế ở thành phố A lại sắp thay đổi rồi, Thái tử gia chiều vợ chỉ là ngụy tạo, thực chất lại muốn cùng Vương gia song túc song phi.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, trách ai bây giờ đây?
Ban đầu người kéo Sở Ninh Dực come-out là anh.
Khi Phong Phong quay trở lại vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau dạt dào tình cảm. Phong Phong không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
“Vừa vừa phai phải thôi, vợ hai người ở sau lưng đấy, có vụng trộm cũng phải biết ý tí chứ.”
Sở Ninh Dực, “...”
An Phong Dương, “...”
Sở Ninh Dực, “Ngứa đòn.”
An Phong Dương, “Không sai.”
Phong Phong, “...”
Anh chỉ có lòng tốt nhắc nhở tí thôi được chưa hả? Được chưa hả?
“Tôi xem tin tức rồi, Cố Minh Hạo đúng là kẻ làm nghệ thuật, tự biên tự diễn một vở kịch, cũng không sợ bị tâm thần phân liệt.” Phong Phong đổi một chủ đề khác.
“Hắn vốn dĩ đã là một tên thần kinh rồi.” Sở Ninh Dực nói xong, đóng cửa về nhà.
Phong Phong sững sờ.
An Phong Dương cũng đi vào nhà, bỏ lại một câu, “Ngốc ạ, cậu chẳng biết gì cả.”
Phong Phong giận, rõ ràng là mấy người không hề nói với tôi!
Phong Phong về nhà, gọi điện cho vợ oán thán chuyện này, ai ngờ, Kiều Nhã Nguyễn kinh hô, “Thế mà anh không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890541/chuong-2209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.